Một chút hoài cổ trong thế kỉ 21

Khi công nghệ thông tin cập nhật mỗi ngày, ai cũng cầm điện thoại, tin nhắn gọi điện, mà lại còn miễn phí. Đếm xem, đt mình có bao nhiêu ứng dụng ? Mình từng dùng bao nhiêu ứng dụng gọi điện nhắn tin? Cổ điển nhất là Yahoo Messenger đã chết yểu. sau đó imessage, wechat, zalo, hangout, fb messenger, viber, whatsapp, snapchat, instagram, mocha, twitter … Chuyện du học sẽ khó khăn biết bao nếu không có những ứng dụng đó??? Nhưng mình có vui không, có thật sự vui mỗi khi nhận đc tin nhắn ko, có háo hức chờ đợi một điều gì đó k???

Nhớ đến ngày bé, nhà chẳng có điện thoại, ông bà nội ngoại muốn liên lạc mình, gọi nhau qua nhà người này người kia, khó khăn biết bao, nhận được một cuộc gọi báo tin khỏe mạnh là vui rồi. Ngày bố đi bộ đội, không tin tức mấy năm liền, giá như lúc ấy nhận được lá thư nào đó, thì chắc ở nhà, ông bà bớt lo lắng hơn. Ngày nay, khi liên lạc trở nên dễ dàng hơn tất cả, thì ông bà đã không còn, chỉ còn có thể liên lạc ông bà qua nỗi nhớ.

Chuyện du học qua thư

Mình thích viết thư, gửi postcard, nhắn vài dòng ngắn ngủi về chuyện du học cho một số người thân, tuy chẳng mấy khi họ nhận được. Postcard thường xuyên thất lạc. Noel này gửi thư cho một người bạn cũ ở Trung quốc, bạn k nhận được. Gửi 2 lá về VN, cũng chẳng ai nhận được. Có 1 e ở Nga, thì nhận được postcard.
Có người, trước mình hay nhớ đến và gửi postcard từ nơi xa, nhưng người ta chẳng phản hồi bao giờ, vì họ k biết cách gửi thư, hoặc cũng ko muốn viết và muốn tìm hiểu cách gửi. Mình từng viết email và thư cho họ, nhưng có phản hồi email cũng là mấy dòng ngắn gọn cụt lủn thôi. Ko trách, vì có thể họ ko giỏi văn, hoặc do họ cũng k muốn cố gắng. Lạ kì là với người ko bao giờ hồi âm, thì thư luôn đến tay họ chứ ko thất lạc ????

Bạn viết

Gần đây, mình tìm được một người có chung sở thích viết thư với mình. Người ấy nói rằng còn từng lên mạng tìm kiếm người lạ ơi để gửi thư cho họ, nhưng xong thấy dở hơi quá nên thôi ????. Tìm được một người có mong muốn sống chậm, thích nói chuyện và quăng cái điện thoại đi. Mình đã duy trì việc viết thư cho họ hơn 2 tháng nay, dù cũng có lúc thư thất lạc, phải đi tìm và k tìm ra. Gửi thư, thực ra tốn kém, mua giấy, mua phong bì đẹp xinh, mua tấm postcard yêu yêu, xong đi gửi tính ra mỗi lá cũng tốn mấy chục nghìn, đợi 2, 3 ngày mới đến tay, bằng nửa tháng data ở nhà lại còn chậm????. Nhưng  cứ mỗi tuần, kiểm tra hòm thư, thấy lá thư, lòng thật vui, hồi hộp mở thư, đọc mấy lần cho kĩ rồi nắn nót hồi âm, hồi hộp đợi họ hồi đáp.

Dù thực ra mình với họ, muốn liên lạc, có gần một chục cái app để nhắn tin, nhưng mỗi lần xài app, lại là một vai diễn khác nhau. Chỉ có từng lá thư, mới là thực tâm suy nghĩ, là bản ngã thật sự muốn trải lòng. Có thể do cả họ và mình, đều chán ngấy công nghệ ở một điểm nào đó, công nghệ đã làm con người xa nhau hơn, những lá thư thì xích lại gần hơn, tuy chẳng viết được mấy chữ, lại đợi 1-2 tuần mới được hồi âm. Nhưng niềm vui lúc đi gửi và bóc thư, ko gì diễn tả được. Sống chậm lại, bình tĩnh sống, quẳng cái điện thoại đi, tìm niềm vui cũ kĩ.

Thế kỉ 21 rồi, công nghệ lao như vũ bão, nhưng sao ta nỡ quên sức mạnh của những lá thư tình ? Còn ai gửi thư, còn ai viết, đi, ghi và chia sẻ những điều nhỏ nhoi nữa?

Từ Paris, gửi đi 2 lá thư, mong cả 2 đều đến tay người nhận.
From Quynharoundtheworld.com

Dùng link này để đăng ký tài khoản và book phòng sẽ được giảm giá 42 USD cho lần book phòng đầu tiên nha www.airbnb.com/c/lea88
Mã giảm 10% khi đặt phòng trên booking, thích hợp nếu thuê với số tiền lớn hơn 150 USD cho một lần đặt: https://www.booking.com/s/34_6/X98Z6BC75C