Người ta nói nơi lãng mạn nhất thế giới là Paris. Có lần mình và một cậu em nói với nhau rằng, nếu có ngày đến Paris chị em mình đừng đi với nhau, phải đi với người yêu nhé. Cuối cùng, tôi đến Paris 1 mình, 2 ngày đi 1 mình quanh Paris, vào mùa lẽ ra hoa mộc lan nở rộ, nhưng năm ấy tuyết rơi trái mùa, mộc lan không nở như dự kiến. Chẳng có mấy bức ảnh ra hồn, đến nay cô em Annie Dương Phan đi Paris chụp ảnh đúng ý quá, lại đúng chèn bộ Before sunset kinh điển nữa. Lần trước, cũng ảnh của Dương được dùng để đăng lại cho bài Before Sunrise ở Vienna, lần này chị lại dùng lại Dương nhé 🙂
Jesse – anh chàng người Mỹ đi du lịch châu Âu vào mùa hè năm 1994, đang ngồi trên chuyến tàu từ Budapest sang Áo, gặp gỡ Celine, cô gái Paris đi chung chuyến tàu đó. Chỉ 1 đêm ngắn ngủn bên nhau, chỉ những lời nói chuyện rất nhẹ nhàng và chia xa nhau, no contact hoàn toàn trong 10 năm tới. Before Sunrise là mở đầu của trilogy kinh điển Before Sunrise với khung cảnh Vienna, Before Sunset với khung cảnh Paris và Before Midnight ở một hòn đảo của Hy Lạp. Ở Paris, sau 10 năm, Celine đã qua những cuộc tình đau khổ dày vò, đã là cô gái tuổi ngoài 30, Jesse đã lấy vợ có con, Jesse đến Paris giới thiệu sách, về mối tình 1 đêm ngắn ngủi mà sâu sắc ở Vienna năm ấy, và mong gặp lại Celine. 10 năm, 24 giờ, câu chuyện được nối lại, chỉ trong vài tiếng
Jesse: Well, maybe it’s just a sense of entitlement. You know, like whenever you feel like you deserve that new pair of shoes, you know. It’s OK to want things as long as you don’t get pissed off if you don’t get ’em. Right? Life’s hard. It’s supposed to be. If we didn’t suffer, we wouldn’t learn a thing, you know?Cuộc sống này thật vất vả, nhưng nếu chúng ta không trải qua chúng ta chẳng học được gì, đúng không???
Céline: I had this funny…well, horrible dream the other day. I was having this awful nightmare, that I was 32, and then I woke up, and I was 23, so relieved! And then I woke up for real, and I was 32. Scary!Em có những ngày trải qua ác mộng. Rằng em 32 tuổi, và khi tỉnh dậy, em mới chỉ 23. Và khi em thực sự tỉnh dậy, em lại 32. Đáng sợ là quá khứ nó cứ ám ảnh em, em như mãi không tỉnh khỏi giấc mộng ngày hôm qua
Jesse: No, no, it…it’s more like I have this…this idea of my best self! You know? And I wanted to pursue that…even if it might have been overriding my honest self! You know what I’m saying? I mean, it’s funny like…in the moment I remember thinking that it didn’t much matter the “Who?” of it all…I mean that…that nobody is gonna be everything to you…and that ultimately it’s just a simple action of committing yourself, you know meeting your responsibilities that…that matters. I mean what is love, right, if it’s not respect, trust, admiration…and I…I felt all those things!Không ai là tất cả, có phải không???
Céline: Yeah, but when I do it quickly makes me nauseous! It’s a disaster… I mean I’m really happy only when I’m on my own. Even being alone…it’s better than…sitting next to a lover and feeling lonely. It’s not so easy for me to be all romantic. You start off that way and after you’ve been screwed over a few times…you…you…you forget about all your delusional ideas and you just take what comes into your life. That’s not even true I haven’t been…screwed over, I’ve just had too many blah relationships. They weren’t mean, they cared for me, but… there were no real…connection or excitement. At least not from my side.Em rất hạnh phúc khi em được là chính em. Dù có một mình, nó vẫn tuyệt hơn là ngồi cạnh người yêu mà thấy cô đơn. Chẳng dễ dàng gì để em trở nên lãng mạn. Em có quá nhiều mối tình vớ vẩn. Họ không tệ, họ cũng tốt, nhưng chẳng có gì là thật sự kết nối và háo hức cả, Ít nhất là từ phía em
Céline: I don’t know, nothing bad, just… reading your book, maybe? No, but…thinking about how hopeful I was that summer and fall, and since then it’s been kind of a…I don’t know. Memory is a wonderful thing, if you don’t have to, uh, deal with the past.Nghĩ về lúc em đã hy vọng nhiều thế nào và mùa xuân và hè đó, và rồi, … em chẳng biết nữa. Kỷ niệm là điều tuyệt vời nếu không phải đối mặt với qúa khứ
Céline: Well, for example, I was working for this organization that helped villages in Mexico. And their concerns was how to get the pencils sent to the kid in these little country schools. I was not about big revolutionary ideas, it was about pencils. I see the people that do the real work and what’s really sad, in a way, is that…the people that are the most giving, hard working and capable of making this world better, usually don’t have the ego and ambition to be a leader. They don’t see any interest in superficial rewards, they don’t care if…if their name ever appear in the press. They actually enjoy the process of helping others, they’re in the moment.Những người thực sự làm là những người tốt bụng nhất, chăm chỉ nhất với mục đích mang lại điều tốt đẹp hơn cho trái đất này, thường là những người không có tham vọng lãnh đạo. Họ không hứng thú với những ảo tưởng, và cũng chả buồn bận tâm nếu tên họ xuất hiện trên truyền thông. họ thực sự hạnh phúc với việc giúp đỡ người khác
Jesse: Hmmm…well, I mean, isn’t everything autobiographical? I mean, we all see the world through our own tiny keyhole, right? I mean, I always think of Thomas Wolfe, you know, have you ever seen that little one page note to reader in the front of “Look Homeward, Angel,” right, you know what I’m talking about? Anyway, he says that we are the sum of all the moments of our lives, and that, uh, anybody who sits down to write is gonna use the clay of their own life, that you can’t avoid that. So when I look at my own life, you know, I have to admit, right…that I’ve… I’ve never been around a bunch of, a bunch of guns, or violence. You know, not really. No political intrigue or, uh, helicopter crash, right? (Nods at the bookstore owner, who nods back.)Có phải chúng ta đều nhìn thế giới qua lỗ khoá nhỏ tí, đúng không?
Jesse: You know, happiness is in the doing, right, not in the… getting what you want. So, he’s sitting there, and just at that second, his little five year old daughter hops up on the table. And he knows that she should get down ’cause she could get hurt, but she’s dancing to this pop song, in a summer dress. And he looks down, and all of a sudden, uh, he is sixteen. And…his high school sweetheart is dropping him off, at home. And they’ve just lost their virginity, and she loves him, and the same song is playing on the car radio, and she climbs up and starts dancing on the roof of the car. And now, now he’s worried about her! And she’s beautiful, with a…a facial expression just like his daughter‘s. In fact, you know, maybe that’s why he even likes her. You see, he knows he’s not remembering this dance, he’s there. He’s there in both moments simultaneously. And just like for an instance (snaps his fingers), all his life is just folding in on itself and it’s obvious to him that time is a lie…(Jesse motions to his right, and sees Céline standing against the wall, listening to him) uh…that’s it’s all happening all the time and inside every moment is another moment, all…You know, happening simultaneously.Có lẽ, hạnh phúc là việc chúng ta đã cùng làm với nhau, chứ không phải đạt điều điều mình muốn 😉
Céline: I’m happy you’re saying that because…I mean, I always feel like a freak because I’m never able to move on like (snaps her fingers) this! You know? People just have an affair or even…entire relationships…they break up and they forget! They move on like they would have changed brand of cereals! I feel I was never able to forget anyone I’ve been with. Because each person have…their own specific qualities. You can never replace anyone. What is lost is lost. Each relationship when it ends really damages me; I never fully recover. That’s why I’m very careful with getting involved because…it hurts too much! Even getting laid – I actually don’t do that. I will miss of the person the most mundane things. Like I’m obsessed with little things.Em luôn thấy thật điên rồ vì em không thể quên đi. Người ta có một chuyện tình, hay thậm chí cả cái mối quan hệ đó, họ chia tay rồi họ quên đi. Họ quên đi như thể chọ chỉ thay mỗi cái nhãn hiệu ngũ cốc thôi, còn em thì không thể quên được người em từng ở bên. Vì mỗi người đều có những điểm đặc biệt, chẳng thay thế được. Điều gì đã mất, là mất. Sau mỗi mối tình, em đều bị tổn thương và không thể hồi phục hoàn toàn. Em sợ phải lao vào, rồi lại tổn thương.
Céline: (Smiling directly at Jesse.) Like I remember the way your beard has a little bit of red in it. And how the sun was making it glow that…that morning, right before you left. I remember that and…I missed it! I’m really crazy, right? Jesse: Alright, now I know for sure. You wanna know why I wrote that stupid book? Céline: Why? Jesse: So that you might come to a reading in Paris, and I could walk up to you and ask, “Where the fuck were you?”Celine: Em nhớ rằng anh có những sợi râu màu đỏ. Và ánh nắng đã làm nó toả sáng, vào sáng hôm ấy, ngay trước khi anh rời đi. Em nhớ và em nhớ nó. Em thật điên, phải không Jesse: Được rồi, giờ anh hiểu rồi. Em có muốn biết tại sao anh viết cuốn sách ngu ngốc đó không? Celine: Tại sao? Jesse: Vì anh mong em sẽ đến buổi đọc sách của anh ở Paris, đến trước mắt anh và hỏi: “Anh đã ở đâu, thằng ml?”